top of page

MỘT LẦN MỘT TRĂM

Updated: Aug 15, 2021

Viết gửi bạn, gửi tôi, gửi hòm thư kí ức ngàn ngày hạnh phúc của chúng ta ...

Hôm nay, tức ngày chiếc blog này được lên sóng (10/12/2020), vừa tròn 100 ngày kể từ ngày đầu tiên mình gia nhập bầy CÁ (01/09/2020). Hãy cùng mình đi ngược dòng thời gian và nhìn lại chặng đường hoà nhập của mình vào bầy CÁ này qua "nó".

 

Nó hoang mang

Nó vẫn còn nhớ rõ lắm, cái khoảnh khắc lần đầu nó được khoác lên mình bộ đồng phục, đeo trên vai chiếc ba lô rảo chân bước vào ngôi trường mà ba nó vẫn hay nói: "Mốt ráng phải vào trường này nha con!" mỗi khi có dịp chở nó đi ngang. Vào thời khắc nó bước qua cánh cửa ấy, nó cũng chẳng biết bản thân thật vĩ đại hay lại quá đỗi bé nhỏ? Vĩ đại vì nó đã thực hiện được mơ ước bấy lâu của nó (bởi trên đời này có mấy ai thực hiện được ước vọng của mình đâu?) Nhưng nó vẫn thấy nhỏ bé lắm thay, bởi lựa chọn con đường này đồng nghĩa với việc nó đang chấp nhận một chặng đường đầy chông gai, gồ ghề, và đôi khi có phần hơi "quá sức" đối với nó. Người ta nói rằng trên đời này, không có sự lựa chọn đúng hay sai, chỉ có liệu nó có phù hợp với ta hay không, và một khi ta đã chọn, đồng nghĩa với việc ta đang chấp nhận từ bỏ cái còn lại. Mà con người mất cái gì mà chẳng tiếc, nên sự lựa chọn dù có phù hợp đến mấy ắt hẳn cũng có được và có mất. Và nó cũng đã đắn đo tự hỏi: "Liệu đây có phải là sự lựa chọn phù hợp nhất với nó hay không?"



Nó lo sợ

Và rồi, nó nhấc chân lên, bắt đầu đi tìm lời giải cho câu hỏi đang thét gào trong lòng nó. Nhưng dường như nó đi được càng xa, nó lại càng lạc lối. Mà nó cũng chẳng biết vì lí do gì nữa (bởi nó đang lạc mà). Và như một lẽ đương nhiên: càng sợ, nó càng lạc; và càng lạc, nó lại càng sợ. Nó bắt đầu hoài nghi về sự lựa chọn của nó, hoài nghi về chính bản thân, và một câu hỏi khác lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng nó.

Giá như ...

Giá như nó đã không lựa chọn thử thách bản thân đến mức này. Giá như nó đã cho bản thân cái quyền được sống an nhàn hơn, giá như nó đã cố gắng hơn hay liệu giá như nó đã chọn một ô cửa hoàn toàn khác so với hiện tại? Bao nhiêu câu "giá như" cứ thế nối đuôi nhau hiện lên trong đầu nó, và rồi nó rơi vào hang của sự lo sợ vô lối thoát.



Nó được yêu

Bỗng dưng, nó thấy một tia sáng, một cánh tay đưa ra, sẵn sàng nắm lấy nó, không chỉ để kéo nó lên, mà để cho nó hi vọng, cho nó thấy rằng nó vẫn còn được yêu thương, được quan tâm, và nó tự nhủ với bản thân phải đứng lên, phải tiếp tục bước tiếp. Và nó đã làm được. Không phải là một cánh tay, mà giờ đây là 2, 3, 4, là 30 cánh tay đang cùng nắm lấy nhau, vực nhau dậy từ cái hố của sự hoài nghi đó, đem đến cho nó khi là một cái cười toe toét, lúc thì lại là cái tít mắt. Nó đang cảm nhận được một cái gì đó... Là hơi ấm, là tình yêu thương của bạn, là chính bạn đã hát cho nó nghe khúc ca tinh thần, để khi nó đang lạc lối nhất, nó biết rằng "nó vẫn còn có bạn."



Nó biết ơn

Giờ đây, trải qua 100 ngày tròn trĩnh giữa dòng chảy nhộn nhịp của bầy CÁ, nó đã không còn lạc lõng, không còn bỡ ngỡ như ngày đầu tiên bước vào ngôi nhà chung này. Ngược lại, nó cảm thấy biết ơn. Và nó muốn gửi một lời cảm ơn đến bạn, đến người đã luôn bên nó, đã cho nó biết rằng đoạn đường mà nó đã chọn, và đang đi, dẫu không chắc liệu có đi được với nhau dài lâu, nhưng cảm ơn, vì đã cùng đồng hành với nó trên chặng đường thanh xuân đẹp nhất này, trên chốn "luôn hạnh phúc" mà nó vẫn mãi luôn tơ tưởng.


Chúc cho bạn, và cả nó nữa, sẽ có thêm 2 lần một trăm, rồi lại 3, 4 lần, ... Và hãy luôn nhớ rằng, chặng đường của chúng ta không chỉ dừng lại ở ngàn ngày hạnh phúc như ta vẫn nghĩ, mà một ngày hạnh phúc, cả đời "luôn hạnh phúc"


To CÁ LHP 20 - vô cực

 

Hãy cùng mình xây dựng thế giới nhỏ này bằng cách bình luận, góp ý những điều mình cần sửa đổi để phát triển thêm cũng như gợi ý những chủ đề mà bạn đang quan tâm, tất tần tật bất cứ thứ gì cũng được. Hope to hear your feedback!

Stay home, stay safe và nhớ là những phép màu kì diệu luôn ở xung quanh bạn đấy!


Comments


bottom of page